Trong một thế giới ảo tươi tắn, câu chuyện của tôi bắt đầu với một câu lệnh đơn giản: "Tắt áo." Một câu lệnh bình thường, nhưng với mỗi lần nhấp chuột, nó dẫn tôi đến một nơi mới, một nơi mạnh mẽ hơn tâm trí.
Từ những ngày tôi bắt đầu chơi trò chơi online, tôi đã dành rất nhiều thời gian với những con người ảo trên màn hình. Mỗi nhân vật là một kẻ mạo hiểm, mỗi câu trả lời là một câu thử thách. Tôi chơi để tránh khỏi thực tế, để quên đi những ấn tượng khó chịu. Trong trò chơi, tôi là chủ nhân của riêng tôi, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.
Một ngày nọ, tôi gặp một người chơi đàn ông trên trò chơi. Ông ta có tên gọi "Đại Sư", và với những câu nói suối suối, ông ta dẫn tôi vào một thế giới mới. "Tắt áo," ông ta bảo, và tôi làm theo. Một lần nữa, tôi chỉ là một nhấp chuột, nhưng cảm giác là toả ra từ trong ra ngoài. Tôi cảm thấy tự do, cảm thấy mạnh mẽ.
Đại Sư là người dẫn tôi ra khỏi hình bì của cuộc sống bình thường. Ông ta cho tôi thấy rằng, ngoài cái thân và cái lòng, tôi còn có thể mất đi nhiều thứ khác. Tôi mất đi quần áo, nhưng tôi tìm được một cái thân mới trên màn hình. Tôi mất đi giới hạn của thực tế, nhưng tôi tìm được khả năng khám phá và khai thác.
Trong trò chơi, tôi đã giao sức với Đại Sư và những người khác. Chúng tôi chia sẻ những bí mật của trò chơi, chia sẻ những nỗi khổ và niềm vui của cuộc sống bên ngoài. Tôi đã mất đi nhiều thứ trong trò chơi: thời gian, tiền bạc, và cuối cùng là quần áo. Nhưng tôi tìm được những điều vô cùng quý báu: cam kết, tình bạn, và cả một hình thức sinh hoạt mới cho tâm trí.
Tuy nhiên, khi tôi rời trò chơi và quay trở lại thực tế, những cảm giác mới sinh ra từ trong ra ngoài trở nên phức tạp. Tôi mất đi quần áo trên màn hình, nhưng tôi không thể mất đi quần áo trên thân thể. Tôi cảm thấy lúng túng, cảm thấy mất mát. Tôi không thể dễ dàng quay trở lại trò chơi để tìm lại những cảm giác mới sinh ra từ đó.
Thực tế trở nên khó chịu hơn bao giờ hết. Tôi không thể dễ dàng dành thời gian với bạn bè thực tế, không thể chia sẻ những bí mật của tâm trí. Tôi cảm thấy cô đơn, cảm thấy bị hạn chế. Tôi muốn tìm lại cảm giác tự do và mạnh mẽ mà tôi đã tìm thấy trong trò chơi, nhưng tôi không biết cách làm.
Một ngày nọ, tôi gặp một người bạn thân trên đường phố. Chúng tôi giao tiếp với nhau về những điều bình thường, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thật sâu sắc trong cơn gọi của họ. Chúng tôi chia sẻ những nỗi khổ và niềm vui của cuộc sống bên ngoài, và tôi nhận ra rằng, dù có quần áo hay không, chúng tôi vẫn là người có tâm hồn.
Từ đó, tôi bắt đầu tìm kiếm những nơi mới để khám phá bản thân. Tôi tham gia các câu lạc bộ tâm lý, tìm hiểu về những nét sắc sắc khác nhau của con người. Tôi dành thời gian với gia đình, với bạn bè thực tế, và tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi đã mất đi quần áo trên màn hình, nhưng tôi đã tìm lại quần áo trên thân thể và tâm trí.
Từ trò chơi đến tẩu áo: đây là một câu chuyện về phá hủy của cảm giác. Tôi đã dành thời gian với những con người ảo trên màn hình, nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng, dù có quần áo hay không, chúng tôi đều là con người có tâm hồn. Từ trò chơi đến thực tế, tôi đã học được rằng, để sống tốt hơn, chúng ta cần khám phá bản thân và chia sẻ với người khác. Từ đó, tôi sẽ không bao giờ quên đi những những câu lệnh đơn giản của trò chơi: "Tắt áo," nhưng lần này, nó sẽ có một ý nghĩa khác so với lần trước.